Trong phần đầu câu chuyện của Shin, chúng ta được biết đến hành trình phát hiện ra bệnh, chữa trị tại bệnh viện và tình trạng của ông khi về nhà để chấp nhận chờ "tiên lượng" của các bác sỹ: 1-3 tháng. Sau đó hành trình tự hồi phục kỳ diệu của ông đã bắt đầu với việc ngắm bình mình, hít thở và thở ra theo âm điệu mỗi sáng https://www.heartyourhealth.blog/post/câu-chuyện-của-shin-vượt-qua-ung-thư-thận-giai-đoạn-cuối-phần-1-uống-nước-sạch-và-hít-thở-vào-mỗi
Phần 2, chúng ta sẽ được nghe kể về một trong những điều khác lạ và nghe có phần "hoang đường" của Shin trong hành trình hồi phục này đó là ông gửi tình yêu thương tới căn bệnh ung thư, một phần của cơ thể và cũng là một đứa con của bản thân mình. Rồi ông quay lại với tình yêu âm nhạc, với cây đàn cello...
Cùng với việc mang đến không khí trong lành cho các tế bào ung thư trong phổi của mình vào mỗi buổi sáng, Shin cũng bắt đầu gửi cho chúng một điều khác nữa: tình yêu thương. Quyết định đó đến vào lúc ông nhận ra mình đã rất ngược đãi cơ thể của mình trong suốt quãng đời làm việc:
Khi về nhà, tôi đã tìm ra được nguyên nhân tại sao tôi mắc ung thư và tôi nhận ra chính tôi đã tự tạo ra căn bệnh ung thư này. Tôi tạo ra nó vì tôi làm việc quá nhiều, và tôi không hề ngủ. Tôi đã tạo ra nó! Nên, tôi nghĩ rằng ung thư như là một đứa con của tôi. Tôi gửi tình yêu thương tới cho căn bệnh ung thư của mình, rồi cơn đau giảm và tôi đã có thể ngủ được. Khi thức dậy vào buổi sáng hôm sau, tâm trí, đầu óc tôi tỉnh táo đên mức tôi không cần dùng viên thuốc giảm đau nào nữa…. Nên tôi dừng uống thuốc giảm đau, thay vào đó khi bị đau, tôi nói „Ồ, cám ơn con rất nhiều vì đã nói cho ta biết con bị đau. Ta yêu con, đứa trẻ của ta“. Tôi chạm vào phần thận phải của mình và nói với các tế bào ung thư, „Ta yêu con, ta yêu con, ta yêu con“. Và rồi cơn đau giảm! Đó là tại sao tôi luôn gửi tình yêu thương tới bệnh ung thư của mình, từ sáng đến đêm….Một tình yêu vô điều kiện, đó là tình yêu vô điều kiện. Tôi nói với nó, „Cám ơn rất nhiều vì đã tồn tại.“
Quyết định gửi tình yêu vô điều kiện tới căn bệnh ung thư, thứ mà Shin coi như một „đứa con ốm yếu“ của mình là một điều hết sức bất thường. Hầu hết các bệnh nhân ung thư nghĩ về việc „giết chết“ các tế bào ung thư của họ, thứ mà họ coi như là những kẻ thù xâm lược cần bị tiêu diệt. Hoàn toàn trái ngược, Shin đã nhìn căn bệnh ung thư của mình như một điều gì đó chính ông đã góp phần vào vì ông đã bỏ lơ cơ thể của mình (cũng như cả tâm trí, tinh thần) trong suốt những năm làm việc đầy căng thẳng. Vì vậy, chỉ là một người nên chăm lo cho đứa con ốm yếu, bị bỏ lơ, ông nhìn căn bệnh ung thư của mình bằng một cách đầy yêu thương, gần như là một cách hối lỗi, và trao gửi tình yêu tinh thần đến nó nhiều lần mỗi ngày. Tôi giải thích với Shin rằng rất nhiều bệnh nhân ung thư tôi làm việc cùng, họ sợ gửi yêu thương tới bệnh ung thư của mình, vì lo sợ điều đó sẽ khiến cho căn bệnh phát triển nhanh hơn. Shin tin thực tế điều ngược lại sẽ xảy ra - khi được nhận yêu thương, những tế bào ung thư „chữa lành“ và chuyển biến thành những tế bào khỏe mạnh như chúng đã từng:
Y học thông thường đến từ hình thức của những „bộ lạc săn bắn“, như Anglo-Saxons…. Trong lịch sử y học, các bác sỹ tìm ra vi khuẩn và vi-rút, sau đó họ cố gắng để giết chúng. Họ sẽ cố gắng tìm ra một loại thuốc nào đó để tiêu diệt chúng, như là một vũ khí…. Các bác sỹ phương Tây cố gắng để tiêu diệt ung thư. Một lần tôi gặp người đã sáng chế ra thuốc giảm đau. Tôi nói với ông ấy, „Ông bảo tế bào tiêu diệt tự nhiên‘, nhưng tôi nghĩ ‚tế bào chữa lành tự nhiên‘. Y học thông thường cố gắng tiêu diệt, luôn luôn là diệt, diệt, diệt. Tôi không tiêu diệt căn bệnh ung thư của mình. Tôi đã yêu thương nó. Điều quan trọng nhất tôi học được rằng ung thư là cơ thể của tôi. Đó không phải là một kẻ thù; nó vẫn là cơ thể của tôi mà thôi.
Và đó là cách Shin đã sống trong vài tháng: biết ơn cho mỗi buổi sáng ngày mới, uống nước khoáng sạch, thức dậy mỗi ngày để hít thở và hát cùng những chú chim trước khi bình minh, và gửi yêu thương tới bệnh ung thư của mình mỗi ngày. Sau hai tháng với „nghi thức“ mỗi ngày như vậy, một điều bất ngờ đã xảy ra khi ông ngắm bình minh. Ông cảm thấy một dòng năng lượng kỳ lạ bắt đầu từ phần dưới cùng của cột sống và di chuyển dần lên trên cho tới đầu. Trong thế giới yoga, điều đó được biết đến như là một trải nghiệm "thức tỉnh kundalini“, khi quả bóng năng lượng đang cuộn lại và thường nằm im ở phần đáy của cột sống được đánh thức và giải phóng. Trước đó, Shin chưa từng nghe về những khái niệm đó, nhưng sau trải nghiệm khó quên đó, ông đã đọc thêm về chúng:
Hai tháng sau khi hít thở vào mỗi sáng, tôi đã có một trải nghiệm với kundalini. Không ai nói với tôi rằng những thứ như vậy có thể xảy ra. Tôi đã không thể dừng lại….Sau khi tôi trải nghiệm với việc kundalini cuộn lên từ cột sống của mình, tôi có thể nhìn thấy những hào quang, vùng năng lượng rất dễ dàng…Tôi cảm thấy sự rỗng, sự trống trơn trong cơ thể mình…đặc biệt trong đầu tôi… và sau khi trải nghiệm với kundalini, giải tần số ánh sáng tôi có thể nhìn thấy rộng hơn….Bây giờ tôi có thể nhìn thấy rõ hơn trong bóng tối. Không cần ánh sáng!
Trong lý thuyết yoga, hào quang là một trường ánh sáng đầy màu sắc bao quanh một người, đó là do bản chất từ trường tự nhiên của chúng ta (ví dụ như tim của con người có điện và phát ra xung điện với mỗi nhịp đập). Hào quang, hay trường năng lượng là một thứ không thể nhìn được bằng mắt thường, như là việc không thể nhìn thấy sóng năng lượng của lò vi sóng bằng mắt. Tuy nhiên, một vài người đã phát triển khả năng nhìn thấy hào quang bằng mắt, đó thường là nhờ kết quả quá trình thực hành thiền hoặc yoga tích cực. Mặc dù Shin không hề nghĩ „nghi thức“ vào buổi bình minh của ông là thực hành thiền định, nhưng nó chính xác là như vậy. Tâm trí của ông tĩnh lặng, và ông tập trung vào hơi thở, ông tụng những âm thanh để làm sạch các luân xa của mình. Vì thế, không có gì là ngạc nhiên khi sau hai tháng làm như vậy, ông đã trải nghiệm sự thức tỉnh của năng lượng kundalin trong cột sống, và nó cho ông một thị giác vượt trội.
Sau khi ngắm bình minh vào mỗi sáng sớm, Shin tận hưởng thời gian bên vợ và ba con, lúc đó đang 10, 14 và 17 tuổi. Sức khỏe của Shin tiếp tục cải thiện từng chút một, và sớm sau đó ông đã có thể bắt đầu đi lại, ăn đồ ăn bình thường. Ông rất thích thú với những ngày không phải làm việc 18 tiếng một ngày nữa; lối sống mà ông đã không có từ khi còn là một cậu bé. Ông lo là nếu mình tiếp tục khỏe lên, cuối cùng ông sẽ quay lại với guồng làm việc khắc nghiệt trước đây. Vì vậy, sau khi Shin có một cuộc trò chuyện dài với vợ, hai người đã quyết định rằng bà sẽ tiếp tục công việc của mình (vì bà thật sự rất thích công việc giáo sư hiện tại), và họ sẽ cắt giảm chi tiêu để Shin có thể hoàn toàn tập trung vào việc chữa lành của ông. Quyết định đó khiến cho ông có cảm giác nhẹ nhõm vô cùng, nó cho phép ông mở rộng hơn nữa những hoạt động chữa bệnh của mình. Một trong những hoạt động đó là quay lại chơi đàn cello (xen-lô) mà ông yêu thích:
Tôi ngừng chơi xen-lô đã 25 năm, và rồi….một người thầy bảo tôi đến nhà ông ấy nghe đàn xen-lô. Tôi đã đến đó sau khi ra viện 4 tháng. Khi tôi nghe xen-lô - Ồ! Nó rất hay và nó thay đổi tâm trạng của tôi rất nhiều – đặc biệt là các luân xa của tôi mở ra dễ dàng hơn khi nghe âm thanh của xen-lô. Thế là tôi quyết định tập lại xen-lô hàng ngày. Xen-lô là một liều thuốc của tôi và không có bất cứ tác dụng phụ nào [ông cười lớn].
(còn tiếp...)
Comments