Phần 3, Shin đã kể về việc tắm suối khoáng nóng, thái độ biết ơn với bữa ăn hàng ngày và những cái ôm yêu thương đã giúp ông đẩy lùi căn bệnh ung thư hoàn toàn như thế nào. Người đàn ông mắc ung thư thận giai đoạn cuối, được trả về từ bệnh viện với hy vọng chỉ còn sống được 1-3 tháng cuối cùng đã vượt qua căn bệnh và sống thêm 25 năm nữa cùng con cháu.
Thêm một điều nữa Shin đã làm cho sức khỏe của mình đó là tới trung tâm chữa bệnh thay thế ở vùng núi của Nhật bản. Ông tới đó một tuần mỗi tháng, không chỉ để hít thở không khí trong lành và ăn thực phẩm hữu cơ, mà còn để ngâm mình trong suối khoáng nóng tự nhiên ở đó. Vốn là một chuỗi núi lửa trước đây, Nhật bản có những suối nước nóng như vậy trên khắp cả nước, và người ta tin rằng ngâm mình trong đó rất có lợi cho sức khỏe. Nhìn chung, các nghiên cứu cho thấy rằng ngâm mình trong suối khoáng nóng có thể có tác động trung tính hoặc tích cực đến sức khỏe và có thể đặc biệt có lợi cho những người bị viêm khớp, đau mãn tính hoặc các bệnh về da liễu. Có hai lý thuyết để giải thích tại sao suối khoáng có thể tạo ra kết quả tích cực như vậy: thứ nhất là nước giàu khoáng chất quan trọng như sắt và canxi, và thứ hai là nước nóng giúp tăng nhẹ thân nhiệt của bạn, như vậy „bắt chước“ giống như một cơn sốt và giúp cơ thể bạn „đốt cháy“ vi khuẩn và vi-rút. Shin miêu tả thời gian tại trung tâm chữa bệnh thay thế như này:
Khi tôi bị ốm, một cách hữu hiệu nhất là đi tắm suối khoáng nóng. Nó làm cơ thể ấm lên và thải độc. Điều đó rất tuyệt vời…Cơ thể chúng ta luôn luôn tạo ra các độc tố vì chúng ta di chuyển. Với chuyển động là chúng ta đang tạo ra độc tố….Điều quan trọng nhất là thải độc cho bề mặt da, để các lỗ chân lông trên da mở ra. Và không chỉ bằng cách toát mồ hôi…Mà khi thư giãn chúng cũng có thể mở các lỗ chân lông. Điều này rất rất quan trọng…Và bằng cách hít thở, chúng ta có thể thư giãn.
Sau các chuyến đi nghỉ dưỡng ở trung tâm chữa bệnh trên núi, Shin về nhà và tiếp tục hoạt động chữa lành của mình. Một trong những hoạt động đó là ông tự thụt, tẩy ruột tại nhà đều đặn một tuần một lần. Ông cũng cố gắng ăn uống lành mạnh, chủ yếu ăn ngũ cốc nguyên hạt, cá tươi, và thật nhiều rau củ, hoa quả. Tuy nhiên, ông chủ đích chọn không quá „phát cuồng“ với đồ ăn của mình. Ví dụ, một chế ăn rất cứng nhắc mà nhiều bệnh nhân ung thư thực hiện được gọi là chế độ ăn thực dưỡng „đời sống lớn“ (macrobiotic diet), chế độ thực chất bắt nguồn tại Nhật bản. Một trong những món cần loại bỏ trong chế độ ăn này là cà phê, nó khiến Shin phải tạm dừng:
Bạn biết về thực phẩm ăn thực dưỡng không? Uhm, tôi đã thử nó. Và chế độ ăn thực dưỡng biết một vài sự thật về thực phẩm. Nhưng hầu hết ở các nước phương Tây, bao gồm cả Nhật bản, người ta đang làm là microbiotic (đời sống nhỏ), không phải macrobiotic (đời sống lớn). Họ tuân thủ theo những điều nhỏ nhặt – không ăn thứ gì đó, không ăn muối hoặc không uống cà phê. Tôi thích cà phê. Vì tôi biết cà phê là một thứ tuyệt vời có thể kích hoạt não bộ….Nếu mọi người cảm nhận được sự thật về thực phẩm, thì đó mới là điều quan trọng nhất.
Theo một cách nói khác, Shin cố gắng tuân thủ một chế độ ăn lành mạnh nói chung, một chế độ khiến cơ thể ông cảm thấy khỏe, ngược lại với việc ám ảnh với những gì được ăn và những gì không được ăn. Ông cũng cố tình không uống bất kỳ vitamin bổ sung hay một thảo dược nào, vì trực giác nói cho ông biết mình nên cố gắng hấp thụ dinh dưỡng từ những thực phẩm nguyên chất. Thêm vào đó, khi ăn những thực phẩm nguyên chất này, ông tập trung nhai chậm rãi và biết ơn những thức ăn mình có.
Thời gian trôi qua, các bác sỹ của Shin rất bất ngờ là ông chưa chết, và họ quyết định theo dõi tình hình của ông cẩn thận. Tuy nhiên, họ muốn chụp CT mỗi tháng và trực giác Shin mách bảo điều đó không tốt do các bức xạ. Thay vào đó, Shin đồng ý thử máu ba tháng một lần và chụp CT sáu tháng một lần. Một vài tháng sau, kết quả thử máu và chụp CT của ông cho thấy sự cải thiện dần dần và ổn định, khiến cho các bác sỹ rất ngạc nhiên. Mặc dù vậy, ba năm sau khi được gửi trả về nhà để chăm sóc cuối đời, các chụp chiếu đã chỉ ra ông ấy vẫn có một vài tế bào ung thư trong người.
Vào thời điểm đó, câu chuyện sống sót kỳ diệu của Shin đã được lan truyền, và ông được mời đi nói chuyện, viết về những cách thức chữa lành của mình. Mặc dù ông vẫn còn tế bào ung thư trong người, nhưng người ta cảm thấy không thể tin được khi ông chỉ còn ba tháng để sống nhưng vẫn sống tiếp đến tận ba năm sau. Một trong những tổ chức đề nghĩ Shin đến nói chuyện là cộng đồng tâm linh của tổ chức Findhorn ở Scotland (Scôtlen). Đây là một trung tâm giáo dục dành riêng cho việc dạy về tinh thần và tâm thức, và giám đốc đã mời Shin đến đó một tháng để học tập cũng như chia sẻ tại trung tâm trị liệu dưỡng tâm (retreat center) của họ. Vợ Shin đã không muốn ông đi xa lâu như vậy, nhưng trực giác của Shin mách bảo ông nên đi. Nên ông chuẩn bị một túi hành lý và cây đàn xen-lô để đi một tháng đến đất nước ông chưa từng đến, ở với những người ông chưa từng gặp. Ngay khi đến nơi, ông được đón nhận bởi một cộng đồng nhỏ, và họ đối xử với ông như một người chú/bác thất lạc đã lâu. Ông vô cùng xúc động trước tình yêu thương trào dâng của những người hoàn toàn xa lạ, và ông đặc biệt trân trọng những cái ôm mà ông nhận được – một điều không phổ biến lắm với văn hóa Nhật bản:
Khi tôi đến Findhorn, mọi người ôm tôi rất nhiều! Bất cứ khi nào thấy tôi, mỗi lần họ chào, ôm buổi sáng, ôm buổi chiều, ôm buổi tối, và cả ôm chúc ngủ ngon! Không thể tin được. Yêu thương không điều kiện và mãnh liệt từ sáng tới đêm…Trong văn hóa Nhật Bản, chúng tôi chỉ nói; chúng tôi không ôm. Nhưng hành động ôm rất quan trọng. Giao tiếp bằng việc ôm sử dụng lớp hào quang….Nên, chúng ta có thể giao tiếp bằng cách trao đổi năng lượng, sử dụng lớp hào quang.
Shin đã xây dựng chi tiết lý thuyết của mình rằng ôm là một cách mạnh mẽ để truyền năng lượng cho người khác, vì hào quang của hai người sẽ hợp nhất trong khoảnh khắc ngắn của cái ôm. Nhiều người chữa lành bằng trị liệu thay thế mà tôi phỏng vấn cũng sẽ đồng ý với lý thuyết này. Trong khi Shin gửi yêu thương nhiều nhất có thể tới bệnh ung thư của chính mình trong suốt ba năm qua, ông đã không nhất thiết nhận lại nhiều năng lượng yêu thương từ bên ngoài, vì Nhật bản rất dè dặt khi đề cập đến vấn đề thể hiện tình cảm bằng cơ thể. Vì thế, những cái ôm và tình yêu không điều kiện mà ông nhận được từ những người lạ ở Scotland là một nguồn năng lượng mới nhưng dễ chịu, hỗ trợ cho Shin.
Khi trở về Tokyo sau một tháng ở Findhorn, trùng hợp đó cũng là lúc ông làm chụp CT định kỳ 2 lần trong năm. Ông đã rất ngạc nhiên, trên máy chụp CT không còn nhìn thấy tế bào ung thư của ông nữa. Cùng với việc các tế bào ung thư đã có thể từ từ giảm dần trong sáu tháng trước kể từ lần chụp CT trước, Shin cho rằng một tháng của ông ở Findhorn là bước cuối cùng cơ thể của ông cần để loại bỏ hoàn toàn ung thư. Khi tôi hỏi ông nghĩ điều gì đã xảy ra trong suốt tháng đó để tạo ra bước chữa lành cuối cùng, ông không ngần ngại trả lời: „Tình yêu thương“.
Shin luôn tràn đầy yêu thương và không bị ung thư từ năm 1988, và đã là 25 năm kể từ khi ông được trả về nhà để chăm sóc cuối đời. Thay vì chết, Shin đã từng bước chủ động kiểm soát việc chữa lành của mình, và bây giờ ông dành thời gian để giúp những bệnh nhân ung thư khác học cách có thể chữa lành cơ thể, tâm trí và tinh thần của bản thân. Vào thời gian rảnh rỗi, ông chơi đàn xen-lô và cười với các cháu của mình.
Comments