"Những năm gần đây tôi không bao giờ để cho thân thể tôi mệt đến nỗi tôi phải thở hổn hển. Tôi nghĩ là tôi không có quyền đầy ải thân thể tôi, tôi phải đối xử với nó một cách trân trọng như người nhạc sĩ giữ gìn cây đàn của ông ta"....Mình rất thích đoạn viết này của thầy Thích Nhất Hạnh trong cuốn "Trái tim mặt trời" đang đọc. Có lẽ, mình không cảm nhận được hết cái sự quý giá của cây đàn đối với người nhạc sĩ nhưng mỗi ngày mình đều cảm nhận được rõ nét hơn sự quý giá đến mức thiêng liêng của sức khỏe, của cơ thể ít bệnh tật.
Từ khi bắt đầu học về các huyệt đạo, tiếp xúc với mọi người về phương diện sức khỏe năng lượng và sự chữa lành, mình nhận ra cơ thể của mỗi người đều có "tiếng nói" và không hết ngạc nhiên với sự thông minh của cơ thể, chỉ là mỗi chúng ta có chịu lắng nghe hay đã dần đánh mất sự kết nối với cơ thể của chính mình hay không.
Trong thời gian gần hai tháng về Việt Nam vừa rồi, có rất nhiều câu chuyện, trải nghiệm về sức khỏe mình muốn kể, muốn được ghi chép lại. Đặc biệt có ba câu chuyện đã khiến mình không khỏi ồ à về cái sự thông minh của cơ thể con người:
Câu chuyện 1 & 2 diễn ra trong cùng 1 ngày, với buổi sáng là câu chuyện của một người bạn mới quen kể về việc từ bé cơ thể em đã "tự giác" chỉ dung nạp những gì có lợi cho đại tràng nói riêng và đường ruột nói chung: thịt gà lườn, ưa đồ hấp luộc, ít gia vị, ít mỡ và không ưa bơ sữa. Đến năm 18 tuổi, thì em phát hiện có bệnh về đại tràng, sau đó đã được chữa dứt điểm nhờ gặp thầy thuốc chữa bằng đông y mà không cần đến phẫu thuật như ban đầu chẩn đoán. Nghe đến chế độ ăn mà em "tự chọn lọc" đó, mình không khỏi trầm trồ sự thông minh của cơ thể em ấy, vì mình cũng có vấn đề với đường ruột và gan từ bé, thường xuyên bị tức bụng bên phải, ăn uống khó tiêu, nhưng phải đến năm 32 tuổi, khi mỡ máu tăng cao vượt ngưỡng cho phép mình mới nghĩ đến một chế độ loại bỏ sữa bò, gluten (trong bột mì) cắt giảm thịt đỏ để giảm gánh nặng cho gan mật, cũng như đường ruột https://www.heartyourhealth.blog/post/chữa-lành-ruột-non-huyệt-thiên-khu-trà-tía-tô-đất-và-vươn-vai-buổi-sáng
Cơ thể của người bạn đó đã gửi tín hiệu về những gì nó cần để giảm tải việc chất thêm độc tố cho gan, từ đó giúp cơ thể chữa lành nhanh hơn khi gặp điều kiện thuận lợi và theo cách nào đó có một sự kết nối thông minh với tâm trí, những tín hiệu ấy được tiếp nhận, thực hiện theo một cách rất tự nhiên.
Chiều tối hôm đó, câu chuyện 2 của mình là gặp lại một người bạn quen biết từ đã lâu, mà cũng phải đơn vị 5,7 năm rồi mới gặp lại nhau, những có lẽ là lần đầu tiên ngồi nói chuyện riêng với nhau lâu vậy. Ngược lại với phản ứng buổi sáng, khi nghe câu chuyện về cái sự ốm đau bệnh tật của bạn suốt mấy năm gần đây mà mình lỡ lời thốt lên "sao cơ thể mày kém thông minh vậy", sau đấy nhanh chóng phải xin lỗi ngay, vì cơ thể của bạn cũng thông minh lắm, cũng "gào hét" báo hiệu đủ kiểu cho bạn ngừng việc "dung nạp" vác xin vào rồi, mà ý chí bạn kiên quyết chống lại, ngược đãi cơ thể bản thân :( (nếu đọc đến đấy chắc nó cũng nhận ra mình đang nói nó rồi *-* ). Giờ thì bạn tôi đang chăm chỉ thải độc, tìm đến nhiều liệu pháp chữa trị cả tinh thần và cơ thể lắm. Mong là sớm ngày sự kết nối rõ nét hơn, và bạn chữa lành được bệnh nổi mề đay, mẩn ngứa của mình.
Mình cứ quan niệm rằng: cơ thể của chúng ta thông minh lắm, nó luôn tìm mọi cách gửi tín hiệu tưởng như "bình thường" cho chúng ta như sự đau tức bụng sau khi ăn, táo bón triền miên, sụt cân hay tăng cân bất thường, đau bụng dữ dội hàng tháng của chị em, hay những cơn nhói tim, choáng đầu, mất ngủ triền miên...tất cả những tín hiệu không nên coi nhẹ đó đều để lôi kéo sự chú tâm của chúng ta và mong đợi được chữa lành, chỉ là chúng ta có học được cách lắng nghe, yêu thương và tìm đến một phương pháp tập luyện, một chế độ ăn uống phù hợp hay không thôi. Chúc mọi người luôn trân trọng cơ thể thông minh của bản thân và xin hãy tin khi bạn thay đổi, cơ thể bạn sẽ khỏe lên, có rất nhiều "bệnh" có thể cải thiện, không cần phải chấp nhận với lý do "gen di truyền", "bẩm sinh" hay "máu xấu" :).
Còn tiếp câu chuyện 3...
Comments